Bài Viết

Tổng hợp những bài viết và các bài chia sẻ

Sự Kêu Gọi Cao Cả Của Tôi

Tài Khoản:
Thể Loại:
Yêu Thích:
Không yêu thích:
Đăng Tải:
12-08-2022

Kathryn Kulhman

Gần đây tôi trở lại nhà thờ Giám Lý (Methodist) nhỏ bé ổ Concordia, Missouri, nơi tôi đã trở lại với Chúa. Tôi tổ chức buổi mục vụ tại nhà hát ở thành phố Kansas. Tôi đem theo những người cộng sự của tôi và chúng tôi chạy xe tới Concordia.

“Ồ, anh chị em phải thấy nơi mà tôi đón nhận Chúa Giêsu lần đầu tiên,” tôi nói với họ. Nói thật với bạn, tôi rất ngạc nhiên khi thấy ngôi nhà thờ Giám Lý đó ít thay đổi như thế nào trải qua nhiều năm. Có một thời tôi nghĩ nó rất lớn giống như một nhà thờ chính toà. Nhưng rồi tôi nhận ra rằng có lẽ nó không thể chứa được hơn 75 hay 100 người. Tôi đi vào trong chiếc cổng nhỏ bé. Dây giật chuông vẫn như vậy – bạn biết đó hồi chuông thứ nhất, hồi chuông thứ hai thông báo giờ của các buổi mục vụ. Họ kéo chuông đó khi một người nào đó trong thôn chết. Một hồi chuông có nghĩa là một đứa trẻ chết, hai hồi chuông có nghĩa là một người trung tuổi chết.

Khi một người già cả chết, họ đổ ba hồi chuông. Điều này sẽ khiến mọi người chạy vội đến điện thoại và hỏi người trực, “Ai chết:” Đó là Concordia, Missouri.

Buổi chiều hôm đó tôi bước vào trong nhà thờ. Những hàng nghế vẫn còn đó, hàng rào ngăn cách và bục giảng vẫn vậy. Không gì thực sự thay đổi trong ngôi nhà thờ nhỏ bé đó. Ồ, nhưng tôi đã thay đổi như thế nào.

Tôi nhớ lại buổi sáng Chúa Nhật nhiều năm về trước. Tôi đứng cạnh mẹ tay cầm cuốn sách Thánh Ca của Giáo Hội Giám Lý. Mọi người trong gia đình mẹ tôi là người Giám Lý. Ông tôi Walkenhorst luôn luôn đi nhà thờ và ngồi một chỗ cho đến ngày ông chết. Ông sống và tin chắc rằng chỉ có người theo đạo Giám Lý mới được vào Thiên Đàng. Từ lúc đó tôi thường nghĩ ông tôi Walkenhorst phải ngạc nhiên như thế nào nếu ông vào Thiêng Đàng và thấy những người theo các giáo phái Báp-tem (Baptist), Giáo Hội Trưởng Lão, Lu-thơ, và Công Giáo! Tôi không chắc ông có thể làm quen với tất cả những điều đó.

Dầu sao đi nữa, buổi sáng Chúa Nhật mà tôi được giới thiệu với Chúa Thánh Linh. Tôi không hề biết gì về Ngôi Thứ Ba trong Thiên Chúa, nhưng Ngài đã đến thuyết phục tôi. Và đứng ở đó với cuốn sách Thánh Ca trong tay, người tôi bắt đầu rung lên với một sự tin tưởng lớn lao. Tôi mới chỉ có 14 tuổi – vì vậy tôi chỉ thực hiện một điều tôi biết làm. Tôi bước ra khỏi nơi tôi đang đứng và bước về hàng ghế đầu, ngồi xuống một góc và khóc. Không phải khóc vì đau buồn, nhưng bởi vì một cảm xúc lớn lao đã bao phủ tôi. Điều gì đó đã xảy ra cho tôi.

Người ta thực sự không thể miêu tả được những kinh nghiệm thiêng liêng bởi vì nó thật thiêng liêng. Không có từ ngữ nào của con người có thể diễn tả những điều thiêng liêng, nhưng tôi biết rõ giây phút đó, tôi biết mình được tái sinh. Tôi không bao giờ nghi ngờ về kinh nghiệm được tái sinh của mình từ giây phút đó cho tới giây phút hiện tại này. Tôi biết một điều gì đó đã xảy ra cho tôi. Tôi biết tội lỗi của tôi đã được tha thứ. Tôi biết tội lỗi của tôi đã được máu Chúa bao phủ. Trong giây phút đó, Chúa Giêsu Kitô (Christ) trở nên hiện thực trong trái tim tôi.

Sự kêu gọi mục vụ của tôi cũng giống như sự trở lại của tôi. Bạn có thể nói bất cứ điều gì bạn muốn về tôi, một người phụ nữ, không có quyền đứng trên bục giảng và rao giảng Tin Mừng. Nhưng cho dù cả thế giới có nói với tôi về điều đó, nó sẽ không có gì ảnh hưởng đến tôi. Tại sao vậy? Bởi vì sự kêu gọi mục vụ của tôi cũng giống như sự trở lại của tôi. Chỉ có vậy thôi.

Tôi giảng lần đầu tiên tại Idaho. Tôi giảng cho những người nông dân đó. Hãy gọi tên bất cứ thôn nhỏ nào ở Idaho, và bạn sẽ khám phá ra rằng đã từng một lần nhiều năm về trước, Kathryn Kuhlman đã tới để truyền giáo. Tôi đi tìm một ngôi nhà thờ nhỏ bé ở vùng ngoại ô bị đóng cửa bởi vì họ không có tiền trả cho người giảng thuyết. Tôi sẽ gặp các phó tế, hay ban lãnh đạo, hay các thành viên để xin được giảng.

Tôi nhớ một lần đi gặp ban lãnh đạo của một nhà thờ Bap-tem (Baptist) và nói, “Nhà thờ của ông đường nào cũng bị đóng cửa. Ông không có gì để mất, và có lẽ có thể có được một điều gì nhỏ bé.” Và ông ta để tôi mở buổi gặp gỡ trong nhà thờ. Các thành phố (thôn) nhỏ Twin Falls, Emmett, Palette, Boise – là những nơi mà tôi có được sự rèn luyện thiêng liêng ban đầu.

Tất cả những gì tôi biết giảng là ơn cứu độ, kinh nghiệm tái sinh. Không ai có thể trao ban những gì hơn một người có được kinh nghiệm của chính mình. Tất cả những gì tôi biết là những gì tôi kinh nghiệm được ở ngôi nhà thờ Giám Lý nhỏ bé ở Concordia. Bài giảng đầu tiên của tôi là nói về Gia-kêu ở trên cây. Và Thiên Chúa biết nếu một người nào đó trèo lên cây, chắc chắn là tôi khi tôi giảng bài giảng đó. Tôi còn nhớ kỹ rằng sau sáu bài giảng tôi cảm thấy mệt mỏi về Kinh Thánh. Nói thật với bạn, tôi cảm thấy không có gì hơn nữa để giảng. Mới chỉ có sáu bài giảng! Tôi đã giảng về ông Gia-kêu, về Thiên Đàng, về Hoả Ngục, về tình yêu Thiên Chúa – bạn biết đấy – còn gì nữa để giảng? Nhưng nhiều năm trôi qua tôi đã thấy rằng bạn không bao giờ chán nản về những sự thật sâu thẳm trong Lời Thiên Chúa.

Tôi biết rõ ràng những gì tông đồ Phao-lô (Paul) muốn nói khi ông công bố rằng ông được Thiên Chúa kêu gọi để rao giảng. Tại sao Ngài kêu gọi tôi, tôi không biết. Tôi không biết một tí lý do nào tại sao tôi được lựa chọn để rao giảng Tin Mừng. Tôi chắc chắn rằng có hàng triệu người có thể làm việc tốt hơn tôi. Hàng triệu người được trang bị tốt hơn tôi.

Lý do duy nhất tôi có thể nói với bạn là tôi biết tôi không có gì, tôi không bao giờ quên nơi tôi xuất hiện. Khi bạn không có gì, bạn tự nhận bạn không có gì, thì điều đó thật dễ dàng nhìn nên và nói, “Lạy Chúa Giêsu, nếu Ngài có thể dùng điều không có gì, hãy dùng nó. Hãy dùng đôi bàn tay của con, giọng nói, tâm trí, con người và tình yêu của con – đó là tất cả những gì con có. Nếu Ngài có thể dùng nó, con dâng nó cho Ngài.” Và Ngài đã dùng điều không có gì của tôi và dùng nó cho vinh quang của Ngài.

Ngài không đòi hỏi những bình bằng vàng. Không phải là nhưng bình bằng bạc. Mà là những bình biết đầu phục. Bí quyết chính là sự đầu phục Chúa.

Một ngày kia tôi sẽ giảng bài giảng cuối cùng, tôi sẽ dâng lời cầu nguyện cuối cùng, và tôi sẽ đứng trước sự hiện diện vinh quang của Ngài. Ồ, tôi đã nghĩ về điều này nhiều lần. Tôi thường tự hỏi lời đầu tiên tôi muốn nói với Ngài là gì, Đấng mà tôi yêu mến lâu rồi những chưa bao giờ thấy mặt. Tôi sẽ nói gì khi tôi đứng trước sự hiện diện vinh quang của Ngài? Bằng cách nào đó tôi biết được những lời đầu tiên tôi sẽ nói khi tôi nhìn thấy gương mặt tuyệt diệu của Ngài.

“Chúa Giêsu yêu mến, con đã cố gắng. Con đã không làm trọn công việc, bởi vì con chỉ là một con người với những yếu đuối. Có nhiều thất bại. Con xin lỗi. Dù con đã cố gắng.”

Nhưng Ngài đã biết điều đó rồi.

Chưa có lời bình nào...
Lời Bình Của Bạn
70313

Tổng Số Ký Tự 400